Thứ Năm, 13 tháng 8, 2009

Trường ca: NHỚ

NHỚ
Tặng lớp Thư viện của Bộ Giáo Dục,
Hè 1977

Người về Nghệ-Tĩnh quê ta
Chút tình quê quán gọi là tiễn đưa
Hỏi người đi sớm về trưa
Thăm người năm nắng mười mưa dãi dầu
Hỏi từng đồi sắn bãi dâu
Thăm từng nương mít vườn cau bạt ngàn
Lòng ta ngọt mía Nam Đàn
Thơm khoai chợ Rộ ngon cam Xã Đoài
Non Hồng man mác mây trôi
Dòng Lam sóng vỗ vô hồi lòng ta
Người ơi, người trở lại nhà
Mênh mông thương nhớ lòng ta bồi hồi
Người về thành Huế đường dài
Lòng ta hương nhụy hoa nhài gửi theo
Cùng người Bình-Trị vượt đèo
Mòn con mắt ấy sớm chiều đăm đăm
Tiễn người về với tỉnh Thanh
Lòng ta sông Mã biếc xanh đôi bờ
Nhớ nhau hẹn một ngày vô
Dẫu truông nhà Hồ, dẫu phá Tam Giang
Tấc lòng cố quốc tha hương
Lòng ta khúc ruột miền Trung bời bời
Bao giờ cạn lạch Đồng Nai
Nát chùa Thiên Mụ mới phai lời thề
Hà Nam Ninh tiễn người về
Con tằm đứt ruột nhớ nghề ươm tơ
Ươm tơ thì giữ đường tơ…
Mười lăm năm ấy đâu ngờ hôm nay
Gìn vàng giữ ngọc cho hay
Tiễn người về đó mà say say lòng
Nhớ chiều tím biếc mênh mông
Một chiều chín nhớ mười mong một chiều
Gió xô lá liễu dập dìu
Hai mắt xanh gợn sóng triều lòng ai?
Ngày xanh ta hãy còn dài
Người về ta hẹn nay mai gặp người
Người về Tây Bắc xa xôi
Lòng ta bổi hổi bồi hồi tiễn đưa
Nửa trời nắng, nửa trời mưa
Một chiều sơn cước, một trưa đồng bằng
Mây đèo gió núi dăng dăng
Người về, người có hay chăng hỡi người
Lòng ta biển biếc xa khơi
Thành tầng mây trắng ngang trời Hoàng Liên
Muôn trùng vời vợi Điện Biên
Lòng mong nhớ ấy một thiên sử lòng
Người về đất Cảng Hải Phòng
Người ra Vùng Mỏ tơ lòng vấn vương
Hồng Gai-Cửa Cấm đôi đường
Song song đôi mặt như gương với hình
Mình ơi mình giúp tiễn mình
Còn than còn đá nặng tình đôi ta
Đường xa, núi cách sông xa
Gần tình gần nghĩa là ta với mình
Tiễn người về Hà Sơn Bình
Lòng ta như lụa Vân Đình tẩm hương
Người về đất tổ Hùng Vương
Người lên Cao Lạng bước đường chia đôi
Lòng ta vằng vặc trăng soi
Mây vờn Tam Đảo ngập trời Tam Thanh
Chưa lên phố Lạng cùng anh
Mà câu bác mẹ sinh thành ra em...
Đã như âu yếm thân quen
Ngân êm tiếng suối Lênin giữa dòng
Một trời núi Mác mênh mông
Đã thành trời thắm xanh trong hai miền
Người về nơi đó đừng quên
Rằng quê hương của trăm miền quê hương
Tình người một dải Bằng giang
Tấm lòng Tô Thị đá vàng sắt son
Gửi lòng một mảnh cỏn con
Tiễn anh đi trẩy nước non Cao Bằng
Người về Bắc Thái hay chăng
Nhịp cầu Gia Bẩy mảnh trăng sông Cầu
Rùng lên theo nhịp còi tàu
Là lòng ta đó tiễn nhau lên đường
Đậm đà hương vị Tân Cương
Thơm từ chợ Rạ thơm sang Tân Trào
Người về ta gửi lời chào
Quê hương Cách Mạng quê nào đẹp hơn?
Ngút ngàn Việt Bắc căm hờn
Đã thành búp nõn xanh rờn hồn ta
Sông Thương nước chảy lững lờ
Đâu là bên đục, đâu là bên trong?
Sông còn ôm bóng ta không
Những ngày điệp điệp trùng trùng quân đi?
Một trời xao xuyến tiếng ve
Người ơi người ở đừng về người ơi
Tiếng ve sôi, tiếng lòng sôi
Người về Hà Bắc-người ơi, tiễn người
Vần gieo từ đỉnh Thiên Thai
Thành cây trúc mọc, giữa đời trúc xinh
Trúc xinh trúc đứng một mình
Trúc ơi hát khúc tâm tình hộ ta
Hát rằng:
Lên tận non cao tìm Biển Động
Nắng mùa đông đọng sắc mật ong
Trời hẹp bởi lòng người quá rộng
Trăng đu đưa muôn đợt sóng lòng

(Trích trường ca BIỂN ĐỘNG-1973)
Con tàu chuyển mình rời ga Kép
Ngược lên Phương Bắc, về đâu?
Tim nhớ ai mà dồn thêm nhịp
Lồng-ngực-sân-ga triệu chuyến tàu
!
(Trích trường ca ĐƯỜNG TÀU-1972)
Vần bay qua Sủi qua Dâu
Nghiêng vào giếng Bống thành câu trữ tình
Gửi về Hà Bắc tiễn anh
Lòng ta tươi tắn như tranh Đông Hồ
Dài như trưa nắng đồi Ngô
Sâu theo Kim-Chũ-Nghĩa Hồ-Cấm Sơn
Còn trời còn nước còn non
Trường còn Thư viện là còn lòng ta
Hải Hưng, tiễn bạn lại nhà
Tuy không một chén quan hà mà say
Nghìn năm sau nhớ hôm nay
Chia tay ai nỡ lựa dây đoạn trường
Vẫn là năm vấn mười vương
Nhớ về quê nhãn mà thương đến Bần
Đời còn muôn nỗi gian truân
Xa Bần ta lại nhớ Bần biết bao
Nhớ gì mà nhớ nôn nao
Thấm qua da thịt, ngấm vào tận xương
Nhớ từ tám hướng mười phương
Nhớ từ sông Luộc nhớ sang Nhị Hà
Tiễn người về đất Thủ đô
Lòng ta năm ngả cửa ô dồn về
Tím màu hoa vi-ô-lê (violet)
Trái tim xanh của Mùa Hè tiễn đưa
Lòng ta viên gạch Đại La lát đường
Tiễn người về với Thăng Long
Lòng ta một cõi mênh mông của Rồng
Người về, người có hay không
Từng dấu chân, một dấu lòng của ta
Đã thành nắng gió chan hòa
Hát qua Kỷ niệm như là suối reo
Hát rằng:
Hà Nội vào Hè, nhớ mãi nghe em
Mát rợi hàng me, ánh trăng liềm
Trái tim hồng hay đầu tầu hừng hực
Kéo Mùa Xuân bay lên, bay lên
(Trích MIỀN TRUNG-1969)
Còn đâu Hè cũ sống cùng anh
Lá biếc thắm màu giữa đời xanh
Mà lòng dậy, ve ran đường sấu
Huệ vẫn lan hương ngát mộng lành

(Gửi Chính Hữu-1970)
Mấy vần thơ biếc tiễn anh
Bông hồng vàng chửa đặt cành ươm cây
Mùa hoa như đã đâu đây
Đã thành hương nhụy ngát bay giữa lòng
Tiễn người về với mênh mông
Một trời hương nội gió đồng bao la
Thái Bình biển biếc chờ ta
Như là trăng nước sông Trà đợi nhau
Theo trăng từ biển Đồng Châu
Gió lành ngược lối chợ Cầu gió lên
Đón người cùng hội cùng thuyền
Cánh bằng tiễn gió về miền mênh mông
Tiễn người về chốn vẫy vùng
Tiễn người về với sông Hồng đầy vơi
(Phù sa mầu mỡ của đời)
Thuyền về bến cũ, người ơi đợi gì
Châu về Hợp Phố là đây
Thả thơi theo gió mà bay tiễn người
Tiễn người về bốn phương trời
Lòng thành xin một đôi lời nôm na
Rồi đây núi cách sông xa
Lòng vàng là vẫn bao la đất trời
Bần Yên Nhân, 23.7.1977
Phạm Đức Huân
______________________
Đây là trường ca do tác giả Phạm Đức Huân viết trong một buổi sáng để ngay chiều hôm đó đọc tổng kết tiễn các học viên lớp Thư viện về các miền quê của đất nước. Các địa danh tỉnh thành được nhắc đến đều có người tham gia lớp học.